Hòa chung với không khí của cảm xúc chia tay mùa hè xanh. Chia tay của những sự trải nghiệm của đời sinh viên nên dành vài phút review lại về những thứ đã qua – Mùa Hè Xanh Đắc Nông 2015…
Lâu lắm rồi mới ngồi gặp lại cái đứa ăn nằm cả tháng với mình mùa hè, ngồi kể lể đủ thứ trên đời, chợt thấy có 1 đống cảm xúc nó quay về, lôi ngay quyển lưu bút ra đọc… Uhmmm. Chẳng biếtt sẽ Review với giọng 1 vozer hay là 1 đứa yếu đuối sướt mướt nữa. Thôi thì cứ bắt đầu mộc mạc dài dòng thế này cho nó chân thành =)))
____

“Mùa hè xanh tuổi 20!!! Có những cảm xúc chỉ muốn để lại cho riêng mình. Ngày 19/7/2015 sau 1 đêm dài trên xe để kịp giờ lên đường tới Đắc Nông, sau 1 buổi ăn nhậu say ngất ngưởng thì cảm xúc khi bước chân đến SG là hụt hẫng không thể tả được….” Đó là những dòng đầu tiên trong trang nhật kí của tôi. Và đúng thật, tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, 4h sáng lê lết bắt xe ôm đến trường khi vừa xách cái vali từ Đà Lạt xuống. Khi đó, lên xe với cái bộ dạng không thể nào đẹp trai hơn nữa, 1 set fullback đeo phone, khẩu trang, đội mũ, không sơ qua không thấy mặt nên chắc hẳn ai cũng nghĩ thầm nó đẹp lắm! Xe lăn bánh, dòng người hối hả, còn trên xe của tôi thì cười nói ha hả, chỉ riêng mình, bất kể đi đâu hay thế nào thì chẳng bao giờ có ai ngồi cùng. Vậy đó! Ngày hôm đó 1 mình tôi ngồi ở ghế giữa xe mà chẳng ai đến bên. Chỉ nhớ qua lời kể, cái con lợn mập Hồng Ngọc, cũng được gọi là “má-mì” của cái nhà A5 đã có ấn tượng đầu TUYỆT VỜI với tôi. Nó nghĩ rằng tôi là đứa MIỆT THỊ CỦA XÃ HỘI nên thấy thương và yêu quý đưa cho hộp ômai và khi đó với thần thái của 1 người đang rất tập trung nghe nhạc đọc sách thì chỉ lấy ăn chứ chẳng quay qua xem là ai đã đưa cho. Vậy nên đến tận hôm nay con lợn ấy nó vẫn bảo “Tại sao lại có thể thân với 1 thằng đáng ghét như mày”. Và tôi vẫn tự tin bảo rằng đẹp trai nên người ta yêu quý, à há!
Đến với Đắc Nông nắng gió, khi đó xe đưa chúng tôi lại UBND xã Quảng Tín. Chào đón bằng 1 cơn mưa, và với sự tiếp đón nhiệt tình của các anh bằng 1 thùng rượu. Ngày hôm đó, say lắm! Chẳng nhớ rõ chi tiết nữa. Rượu cũng hết, mưa cũng vơi, chúng tôi về với căn nhà nhỏ bé mà suốt cả mùa hè gắn bó với nó! Đèn mờ, điện tối và chỉ biết có 1 người trong nhà. Vậy mà đâu ai biết rằng khi đó cái con lợn cho mình cục ômai nó lại ở cùng nhà và nó đang thầm rủa sau lưng về cái số phận “hạnh phúc” khi cùng được chung sống với 1 đứa đẹp trai nhất vịnh bắc bộ!
Nói vui cho nó vần vậy thôi, chứ đúng thật đấy nhé =))
Khúc này chắc sẽ không review chi tiết nữa. Hẹn sẽ review vào những CHAP tiếp theo..
Và dưới đây là cảm nhận theo quan điểm cá nhân những thứ xung quanh xảy ra, nếu ai không thích có thể dừng tại đây rồi nhé!

Mùa hè xanh, cái hồi bé coi nhật kí vàng anh chỉ ao ước được đi và trải nghiệm như vậy! Đúng thật, cái mùa hè này cũng rất là nhiều điều đáng để nói. Không phải vì cảm nhận cuộc sống cực khổ, mà là cảm nhận ngay con người và cuộc sống hàng ngày của 1 đứa bập bẹ lớn. Tưởng chừng cái chương trình gì gì trên tivi mà sống cùng nhau là nó diễn, nhưng mà đúng thật,. Ở với nhau, mới hiểu rõ tình chiến sĩ. Ngoài cái sự chia sẻ khó khăn, ăn chung tắm cùng…cái nhà tắm, còn bao nhiêu tình cảm nảy nở trong đó. Là 1 đứa ít nói đến người ta phát ghét chỉ thích nhìn và quan sát, thì thấy bao nhiêu cái liếc mắt, bao cái nụ cười chẳng phải là xã giao đưa đẩy qua nhau :)). Và cái điều thú vị nhất là khi ngồi cười sặc sụa từ những câu chuyện mà tụi nó kể về mình. “Lần đầu gặp mày thế này, thế kia, tao ghét mày vcđ,…..” Nhớ cái câu nói của con Phúc là “trêu được mày cười y như rằng trúng số” , còn con lợn mập thì cũng đã không ít lần thốt lên “tao bỏ cuộc với thằng này, nó chẳng phải thằng tao ưa, vậy mà mày lại là thằng hiểu tính tao nhất, giống tao và 24 ngày ở cùng nhau chưa ngày nào làm tao bực bội” (trích nguyên văn trong lưu bút). Cảm thấy hp vcluôn. Còn cái khúc mày chê tao ở dơ tao không nói đâu :))
Trải nghiệm về cảm xúc, đương nhiên cũng có, lần đầu bắt gặp ánh mắt của đứa con nít nó làm tôi bật khóc! Lần đầu đứng ra trước hàng chục đứa con nít để quản trò như 1 đứa trẻ con. Và đấy là lần đầu dám đứng trước đám đông đấy :)))
Còn nữa…..
Còn nhiều, còn nhiều lắm cho những sự nuối tiếc. Nhưng ở mỗi khoảnh khắc của cuộc đời luôn có 1 dấu ấn riêng, để ta nghĩ về, để ta cảm nhận và ngồi cười ngồi nuối tiếc với những bồi hồi nào đấy!
Nếu mọi thứ là quá hoàn hảo, nếu buổi tiệc chẳng bao giờ tàn thì sẽ chẳng bao giờ ngồi cảm nhận những điều tuyệt vời nhất mà ta đạt được cũng như mong muốn sẽ đạt được!
Ngày ấy, có lẽ thằng LẠNH LÙNG ĐẾN PHÁT GHÉT cũng rất nhiều đứa ghét. Nhưng ở 1 góc nhìn nào đấy nó luôn tự tin và cảm thấy tuyệt vời vì đã bước qua, lắng nghe và cảm nhận ở một góc độ nào đó. Đương nhiên rằng, sẽ chẳng bao giờ quay lại được những thời gian ấy, và nó sẽ là 1 kí ức của câu chuyện cuộc đời review trong những đoạn Voz chăn rau. =)))
Chưa biết kết bài kiểu gì, chỉ là đọc lại lưu bút cảm giác 1 năm nó như 12 tháng :'(. Thật là nhanh!
Cảm ơn mùa hè năm ấy để mùa hè năm nay ta viết những điều tuyệt vời này!

0:18
10/8/2016

 
Quang Huy

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *