Có những ngày nằm dài trước cái quạt. Có những ngày vô nghĩa trôi qua vì không có gì để phấn đấu. Có những ngày chỉ biết ngủ và ngủ. Có những ngày nằm quằn quại với bệnh tật. Và có những ngày bất chợt tỉnh giấc vào giữa đêm như ngay bây giờ đây. Tôi nhớ gia đình, nhớ tới bà, nhớ mẹ và đặc biệt là EM TRAI TÔI !

Để tôi kể cho mọi người nghe 1 câu chuyện. Câu chuyện mà biết bao lần suy nghĩ đến tôi đều nghĩ rất nhiều và rồi đều bật khóc. 1 câu chuyện về cuộc đời thôi. Nói ra để thoải mái nỗi lòng 🙂

Tôi có 1 người em trai. Và rất không may mắn nó không được bình thường như bao người khác. Em trai tôi bị thiểu năng ! Mới chỉ được 7 tháng mà nó đã sinh ra, còn quá yếu ớt. Tôi không biết lúc đó là do y bác sĩ quá chủ quan hay là ông trời bắt nó phải như vậy nữa… Được sự chăm sóc chu đáo của ông bà và cả gia đình nên nó vẫn có thể tiếp tục làm người. Nhưng vì quá yếu ớt những cơn sốt giật liên tiếp làm ảnh hưởng tới não, rồi nó không được bình thường như bao đứa trẻ khác.
Cái hồi mà tôi còn bé lắm. Lúc đó vẫn chưa ý thức được chuyện gì. Nhưng vẫn nhớ rằng nhiều đêm lúc đang ngủ thì ba mẹ lại lôi dậy xoa bóp cho em tôi. Còn bắt đi tè lấy nước tiểu để xoa lên người em. Lúc đó chắc tôi chưa hiểu chuyện gì cả. Sau này ý thức được thì biết rằng đó là cái lúc mà cả gia đình lo lắng, mẹ thì chỉ biết khóc. Đó là những lúc mà em tôi nó lên cơn co giật. Nhiều lần lắm. Nhưng có lẽ vì được sự quan tâm yêu thương hết lòng của gia đình nên ông trời cũng không nỡ mang nó đi.
Nhưng nhiều sự phát triển không bình thường lắm. Tôi nhớ lúc nhỏ đầu nó to lắm. Nó không đi được. Rồi năm nó 3 4 tuổi , nghe mẹ kể lại là lần đầu nó bước đi được vài bước. Mẹ vui mừng đến rơi nước mắt. Nhưng nó vẫn chưa nói được. Bà mang nó đi khám nơi châm cứu, ra tới tận Hà Nội truyền nội công, kéo lưỡi…thì nó mới nói được ít câu…
Rồi nó cũng dần lớn lên. Nhưng trí tuệ thì phát triển hơi kém. Cho dù đến tận bây giờ chắc trong suy nghĩ nó cũng chỉ của 1 đứa trẻ 5 6 tuổi.
Năm nó 9 hay 10 tuổi gì đấy, mẹ tôi quyết định cho nó đi học ở trường thiểu năng Hoa Phong Lan. Nhớ những lần cả nhà ngồi bàn bạc cho nó đi học. Nó ở trong nghe câu được câu mất và biết rằng nó phải đi xa. Rồi nó chạy ra khóc nhiều lắm, gào lên nữa chứ xin mẹ “mẹ đừng bán con…”. Lúc đó thật sự không từ ngữ gì diễn tả được cảm xúc. Nó đi học được coi là thông minh gần nhất trường. Vì cái gì cũng biết chỉ có học không được. 🙂 . Thứ 7 chủ nhật mẹ hay đón nó về nhà. Xong đến thứ 2 lại chở lên học lại. Có nhiều lần tôi đi cùng đưa nó lên học. Nó không muốn đi. Đến gần trường lại gào lên không muốn vô. Lúc mà mẹ về nó nhìn nó mếu máo rồi lại khóc to lên thương lắm. Lần nào đưa nó đi học tôi cũng quay mặt đi mà khóc. Khóc nhiều lắm! Cái mùa ấy Đà Lạt lạnh buốt da thịt. Nghĩ đến em 1 mình ở trên đó thương lắm. Bao nhiêu đêm nằm cùng mẹ nghe mẹ nói, mẹ khóc. Và rồi mẹ quyết định xin cho nó về. Trên đó nó học được viết chữ A chữ O và các con số nguệch ngoạc. Nó viết được tên nó , tên anh nó…
Vì em nó chậm hơn các đứa nhỏ ở xóm nên hay bị bọn nó bắt nạt. Không biết bao nhiêu lần gây chuyện vì bọn nó bắt nạt em mình nữa. Nó thích đá bóng lắm. Mỗi lần mà mấy anh đi đá bóng nó lại đi cùng cứ ngồi xem. Rồi lớn hơn 1 chút thì suốt ngày đá bóng ở sân 1 mình. Bình thường ở nhà suốt ngày chỉ coi thể thao. Lúc nào có trận nào cũng đều biết hết. Đến mặt của các cầu thủ và các đội bóng nó cũng biết nữa. Và đấy. Em tôi nó đang lớn lên và biết được nhiều thứ. Nhưng đúng chỉ có học là không thể nào biết thôi.
Nó lớn lên biết thế nào là yêu thương. Biết ai quan tâm nó , ai ghét bỏ nó. Nó quý mấy đứa em nhỏ lắm. Thích chơi đùa cùng chúng nó. Nhưng lại không biết cách thể hiện. Nhiều khi lại làm đau mấy đứa nhỏ nên hay bị quát mắng. Đặc biệt, nó thương tôi lắm. Đi ăn ở đâu hay có ai cho cái gì lúc nào cũng xin “anh Huy anh Huy nữa..” . Tết đến được lì xì, nó đi với mẹ mà không có tôi được người ta lì xì cho lúc nào cũng xin thêm cho anh nó. Hoặc là được 2 tờ lại chia đôi ra cho tôi.
Lúc nhỏ nó lì và bướng lắm. Tuổi trâu mà. Nhưng sau này ý thức được thì lại ngoan ngoãn và biết nghe lời mọi người..
Có truyện ngắn “Anh trai tôi” , lần đầu mà tôi được đã khóc rất nhiều , lại nghĩ về nó. Mặc dù hoàn cảnh không giống nhau nhưng có một người anh/em yêu thương bằng cả con tim. Nhiều đêm mùa đông, 2 anh em nằm cùng nhau , lạnh lạnh tỉnh giấc quay qua kéo chăn cho nó. Lại nghĩ, lại buồn. Lại nghĩ đến tương lai. Sau này nó ra sao, nó sẽ làm gì. Chắc mãi vẫn chỉ là 1 đứa trẻ con…! Tôi đã buồn rất nhiều khi nghĩ đến, trước đây yếu đuối hay khóc, bây giờ nghĩ đến, nhớ nó chỉ có đứng nhìn về nơi xa xôi. Gia đình , họ hàng và đến cả cô bác hàng xóm lâu lâu ngồi nói chuyện bảo tôi sau này phải thế này thế kia để em nó tốt và được hạnh phúc. Tôi cũng chỉ biết cười. Nhưng trong lòng tôi thấy áp lực và suy nghĩ. Không biết mình sẽ làm được gì cho em đây ?

Trước đây, mỗi khi có người hỏi về em. Tôi lại không biết thế nói ra sao? Chỉ trả lời qua loa “em tao thua tao 2 tuổi và nó không đi học nữa”. Vì phần ngại với bạn bè, và vì lúc đó còn trẻ con chưa dám chấp nhận.

Đi học xa rồi, thấy nhà người ta anh em cùng đi đá bóng, cùng nhau chơi game, cùng vui đùa vớí nhau. Lại thấy buồn và nhớ đến em tôi. Giá như ! Giá như ông trời cho nó 1 trí não bình thường có phải năm sau là anh em lại cùng đi học với nhau rồi không ? Nhiều lần gọi điện về nghe thấy nó nói “gặp anh Huy, gặp anh Huy”. Nhưng cầm điện thoại lên lại không nói được gì. Tôi biết rằng nó cũng nhớ tôi lắm. Đi học về mua cho nó ít quà nó mừng khoe hết với mọi người. Nhìn lại càng thương!

Trước giờ trong gia đình tôi là 1 đứa ít thể hiện cảm xúc ra ngoài. Chỉ im im thôi. Nhưng trong lòng tôi thương em tôi nhiều lắm. Và bây giờ tôi cũng chỉ biết sống thật tốt để em được hạnh phúc thôi. Và bây giờ tôi đã dám nói với mọi người khi hỏi đến em là “em trai tôi bị thiểu năng” ! 🙂

Peace!
4:55 31/3/2015

Quang Huy
Follow nhé !

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *