Con đường nào cho những ngày của tuổi trẻ?

Vào những cái ngày thời tiết dở dở ương ương như vậy, đáng lẽ ra khi đó cảm xúc của tôi sẽ chẳng thể nào bình thản nổi. Nhưng đến những ngày này, dường như mọi chuyện xảy ra tôi đang dần biết điều phối và khống chế nó theo một cách hoàn hảo nhất. Tôi bắt đầu thấy yêu bản thân, yêu công việc và nhìn vào mọi sự hiện hữu đều thấy nó thật đẹp và năng lượng biết bao.
Thức giấc vào lúc 5h30 phút, dành 1 chút thời gian nhâm nhi cái mùi sương sớm còn động lại giữa cái thành phố này. Cố gắng hoàn thành quyển sách mà tôi vẫn còn dang dở. Những khi thức dậy vào một ngày thật đẹp, làm một điều nhẹ nhàng nhất thấy dường như tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Ngắm nhìn thế giới khi mặt trời đang lấp ló, mới cảm thấy rằng còn quá nhiều điều phải khám phá.
7 giờ sáng, tôi ì ạch dắt cái xe ra khỏi cửa và quyết định dành một ngày thật đầy năng lượng. Café sáng cùng người anh đáng quý và những người bạn. Bạn có biết không? Khi mà chúng ta sẵn sàng mở lòng cùng nhau, chia sẻ về những điều tuyệt vời. Các mối quan hệ tốt sẽ hiện diện ngay bên cạnh bạn đấy. Chúng tôi cứ thế, mở rộng ra được những mối quan hệ với người đồng nghiệp, người bạn, hay những đứa em vẫn còn đang rất là trẻ. Mỗi khi ở bên nhau, chia sẻ những điều giá trị để cùng suy ngẫm, cùng cười hô hố thấy thế giới thật gần nhau.
12 giờ trưa, một quyết định nhanh gọn. “Leo núi đi mày”. Và đó là cái trải nghiệm chinh phục một đỉnh cao theo đúng nghĩa – đối với riêng bản thân tôi. 2 giờ chiều, khởi hành. “Có thuốc muỗi chưa mày, có dao chưa mày, bla..bla..” “Tao có mang cả 6 con sói đây này =)))”. Một chặng đường ngắn, trời đã đổ mưa tầm tã, sau 3 giờ chạy xe giữa cơn mưa khó chịu chúng tôi đặt chân được đến cái nhà vệ sinh của bãi gửi xe để bắt đầu cuộc hành trình vào lúc 5h15. Đối với những bạn như chúng tôi, lần đầu làm chuyện ấy khi trời đã chẳng còn ánh sáng đúng là một quyết định thật điên rồ. Nhưng trong tim vẫn nó đang đập thật nhanh để nhắc rằng “Làm đi, trải nghiệm đi, đừng sợ!”
Chùa Bà Đen xuất hiện sau hơn 1 giờ đồng hồ với những sự quyết tâm, với những con ác quỷ ở tít bên trong nó lôi kéo chúng tôi lại. Và tôi nhận ra rằng, đó mới chỉ là đoạn đầu của cuộc hành trình mà thôi. Còn nữa những thử thách vô cùng khắc nghiệt phía trước, khi sương đang che trắng núi, đâu đó đằng xa mưa vẫn rả rích không ngừng. Vượt qua biết bao nhiêu mỏm đá gồ ghề, để rồi chúng tôi quay lại với một cảm xúc WOW thật tuyệt. Đằng xa xa kia là Campuchia đang sáng rực, ngay trước mắt mình, ngôi chùa đang mờ mờ giữa làn khói trắng, tiếng chuông ngân vang từng hồi. Tôi quay lại và nhận ra rằng chúng tôi đã vượt qua được những đoạn đường rất vất vả để đón nhận được một thứ đẹp tuyệt thật là xứng đáng.
“Còn xa không mày?” – “Còn cỡ 2 tiếng nữa thôi” – Đến ngưỡng hạnh phúc đó, tôi biết rằng vẫn mới chỉ là một đoạn đường ngắn của đỉnh thành công mà thôi. Con đường con rất dài, sẽ còn những thứ đẹp như vậy ở đằng trước, và đó là mục tiêu để chúng tôi bước đi tiếp mà chẳng ngại điều gì. Cùng nhau hét lên khi thấy những thứ đẹp tuyệt, đó là cách mà để chúng ta ăn mừng những thành công nho nhỏ, níu giữa những cảm giác hạnh phúc đó làm hành trang để nhìn lên phía trên cao.
Với mỗi người, mỗi cuộc hành trình là để được đi. Nhưng đối với riêng chúng tôi, là để cảm nhận, để trải nghiệm. “Cố lên mày” – “Sắp tới rồi kìa” – “Cẩn thận đó nhé” – “Đưa tao cầm cho” . . . Những lời quan tâm nhỏ nhỏ như vậy trong cuộc sống hàng ngày của 2 thằng đực với nhau thật khó khăn. Nhưng trên con đường hiện tại, đó là những thứ để tin tưởng vào nhau nhất. Ở cuộc hành trình nhỏ, hay những công việc trong cuộc sống. Bạn hãy luôn quan tâm và động viên những người bạn đồng hành, để đó là năng lượng để các bạn cùng bước với nhau. Nhưng chẳng con đường nào là nệm êm cả, chẳng ngọn núi nào chỉ có leo là đến được đỉnh cả. Sương mù vẫn kín, mưa vẫn rơi, và con đường phía trước đang tối dần đi. Sau hơn 3 giờ, chúng tôi đang phát hiện mình bị đi vào 1 con đường cụt. Quay lại lần 1, lần 2, lần 3. “Chúng tôi đang ở đâu đây?” Cảm giác bị mất phương hướng nó kinh khủng như thế nào chắc là bạn biết chứ? Ánh đèn mờ dần, sóng điện thoại cũng chẳng còn, dưới chân là những vũng bùn nhầy nhụa, trơn trượt. Chúng ta phải đi về đâu?
Thằng Dũng, là leader khi ấy. “Tao chắc chắn đường này đúng. 100%” … “Quay lại đi mày ơi” …. “Để tao đi trước dò đường…” Và rồi cứ thế, dường như theo cái bản năng và cái sự trách nhiệm bắt phải tìm ra con đường thật nhanh để thoát khỏi cái khoảnh khắc lạc đường đấy. Giống như trong cuộc sống, khi bạn đang dẫn dắt cả đội nhóm đi mà mất phương hướng, bạn cứ chạy thật nhanh, đâu là nơi có ánh sáng, đâu là nơi tới con đường đúng? Và rồi, đồng đội của bạn phía sau chỉ có bàng hoàng, hoang mang. Mình nên làm gì đây? Mình nên đi tiếp hay quay lại? Khi đó tôi cũng vậy đó, hơi chút bối rối, đèn pin cũng đã tắt. sương vẫn rơi. Tôi nên bảo nó quay lại đây, hay là tiếp tục theo nó? Nếu như là trước kia, tôi đã vội hoảng loạn lên, chửi, nguyền rủa nó rồi. Nhưng chúng tôi là một đội, mục tiêu của chúng tôi là đi cùng nhau, cùng lên đến đỉnh đằng kia. Vậy phải làm như thế nào chứ?
Trong phút giây không ổn định đấy, chúng tôi vẫn biết được rằng. Nên ngồi lại để hỏi chúng ta đang đi về đâu? Chúng ta nên làm thế nào? Phía trên là đỉnh núi, chỉ cần đi thẳng hướng đó là sẽ tới thôi hoặc là sẽ dừng lại 1 nơi an toàn nhất để “tận hưởng”. Bất kể trong cuộc sống mắc phải điều gì? Thì cũng nên nhìn lại xem những điều này có giá trị như thế nào? Cùng ngồi lại xem, quãng đường ta đi qua nó đẹp biết bao. Khi bạn đã có mục tiêu, chỉ cần dám bước đi thôi. Tôi tin chắc nó sẽ đến. Chúng tôi mò ra 1 con đường có vài dấu chân, là 1 vách đồi thẳng đứng, trơn trượt. Đến nỗi chỉ đứng cũng còn không chắc chân nữa. Khó khăn chồng chất khó khăn, balo đứt dây, vừa phải giữ cho người không tụt xuống, vừa phải giữ cho balo không rơi mất. Những thứ chúng ta thừa biết, nhưng chúng ta không bao giờ cảm nhận, cũng như giây phút này, sức mạnh đồng đội là để thằng này dùng tay đỡ bước chân thằng kia. Chúng ta luôn nói có đội nhóm là sẽ thành công, tuy vậy, có khi nào bạn cảm nhận thấy nghĩ về đồng đội và thấy đó là động lực để bước lên không? Chúng tôi đã vượt qua cái con đường đó như vậy đó. Khi bước lên đoạn khó khăn nhất, cùng nhìn lại những thứ vừa dẫm lên, nó không hề đẹp, nó tối tăm, nó sâu hun hút. Nhưng tôi vẫn hét lên như đứa trẻ. Tôi được dạy phải neo lại những điều hạnh phúc mà. Đó là những lúc khó khăn nhất của hành trình. Chúng tôi đã vượt qua. Những câu nói tưởng chừng như không có tác dụng nó là nguồn động lực vô cùng to lớn “Cứ bước đi, đừng sợ!”.
21 giờ 45 phút, chúng tôi đặt chân lên điểm cao nhất của núi Bà Đen. Không một bóng người. Không nhìn thấy một thứ gì, gió to như muốn thổi bay. Chúng tôi lại la hét vì đã làm được điều này. Chuyến hành trình đầu tiên của cuộc đời thật điên rồ! Không một sự chuẩn bị. Chẳng một kinh nghiệm. Nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc. Bạn biết không? Cái đỉnh núi toàn rác này, nó chẳng có thứ gì vui vẻ cả. Nhưng ai cũng khao khát bước lên đó. Cũng chẳng phải vì để khi bạn nhìn xuống thấy nó thật đẹp. Thực chất chẳng thấy được gì ngoài sương mù đâu. Vậy giá trị thực sự là điều gì? Là ngôi chùa mờ ảo phía dưới khi bạn mới đi được 1/5 quãng đường, là khi bạn sợ đến muốn khóc khi biết mình mất phương hướng, là khi bạn hét thật to khi vượt qua được vách đất trơn, là khi cái thằng đực đi cùng bóp chân cho mình… Đó! Với tôi là những điều hạnh phúc và đáng để nói là trải nghiệm hơn cả. Đỉnh núi này vẫn thấp so với những đỉnh núi khác lắm. Bạn sẽ chẳng tự hào được với ai khi bạn nói rằng “Tao đặt chân lên đỉnh núi Bà Đen, nó đẹp tuyệt vời”.
Không chỉ là một chuyến đi, nó là bài học, là trải nghiệm thực tế về những bài học tôi và đồng đội đã được học. Tôi sẽ ghi tiếp những chặng đường mình dẫm lên. Vì cuộc đời là những chuyến đi, chưa đủ, là những câu chuyện nữa bạn à!
Núi Bà Đen ngày 17, 18/8/2016
23:01 18/8/2016
Quang Huy

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *