Nếu ai đó hỏi rằng “Đam mê của bạn là gì?” Có lẽ tôi chỉ biết mỉm cười ngại ngùng, đắn đo hồi lâu mà trả lời “Tôi vẫn đang loay hoay đi tìm đam mê”.

20 tuổi, tôi không biết mình cần gì? 20 tuổi, tôi không biết mình muốn gì? 20 tuổi, tôi không biết mình thích gì? 20 tuổi, tôi không thể trả lời cho câu hỏi “Đam mê của bạn là gì”?
Có đôi lúc, tôi tưởng rằng mình đã thực sự tìm ra đam mê của bản thân. Nhưng rồi theo thời gian, cái “đam mê” đó biến thiên thay đổi, đã 20 tuổi rồi, tôi cũng chưa tìm thấy đam mê để mình đeo đuổi, tôi vẫn đang hoang hoải kiếm tìm môt thứ mang tên “đam mê”.

Cấp 1, tự tin là 1 thằng nhóc học sinh giỏi. Luôn có mặt trong danh sách dư thi học sinh giỏi của trường và của huyện.
Năm lớp 7 điều làm tôi không thể quên là điểm cuối kì môn tiếng anh được 9.9.
Thi vào lớp 10, khi vinh dự được đứng đầu bảng điểm môn TOÁN cùa cả huyện. Tôi lại tiếp tục vui mừng khi nhận được sự tự hào từ gia đình.

Nhưng rồi bước vào cấp 3. Học kì 1 lớp 10, cũng chính vì môn Toán mà tôi “được” học sinh trung bình. Một đứa học sinh GIỎI và rồi không đủ điểm vì chính môn đó. Chắc có lẽ đây là 1 CÚ-VẤP-NHẸ-ĐẦU-ĐỜI.

Tiếp tục cuộc hành trình học tập của đời học sinh. Năm 2013, được gia đình định hướng phải trở thành 1 người công an. Tôi lại loay hoay, lại quyết tâm. Và rồi CÚ-VẤP-LỚN-ĐẦU-ĐỜI lại đến. Tôi rớt đại học. Cảm giác ủ rũ, thất vọng, não nề, mọi thứ dồn dập đến. Lúc đó tưởng chừng như cả thế giới sụp đổ. Facebook luôn ngập tràn những dòng “tâm sự” sầu não, để đến bây giờ coi lại timeline. ÔI THẬT LÀ….. Đến sau này tôi nhìn lại thấy rằng có những lúc nỗi buồn tưởng chừng cả thế giới sụp đổ nhưng nhìn lại nó chỉ là 1 hạt cát giữa sa mạc mà thôi..

Cố gắng vượt qua và tiếp tục con đường học tập để làm lại 1 lần nữa. Quyết tâm rồi lại xìu xuống, rồi lại quyết tâm, lại xìu xuống lại quyết tâm….Cái vòng luẩn quẩn tôi tin rằng ai cũng trải qua. Tôi cũng vây. Nhưng tôi lại tiếp tục thất bại bạn à! Ước mơ làm chiến sĩ công an lại không thể thực hiện được. Cái ngày nhận được kết quả thi. Tôi khóc, tôi đã cố gắng rất nhiều vào cái thời gian CUỐI. Đó là lỗi của tôi. Không cố gắng hết mình, cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi mà không ngồi im 1 chỗ…


Tôi mất phương hướng. Không biết mình nên làm gì? Học gì? Tương lai ra sao? 

Nhưng rồi đúng là chẳng thể làm gì khác ngoài con đường học tập: Đại học Sài Gòn – Nguyện vọng 2 – Điện tử Viễn thông.

Nhớ cái ngày đầu tiên cùng mẹ xuống làm thủ tục nhập học. Ngày 17/9/2014… Cảm giác đầu tiên cũng hơi trống trải nhưng mà vui lắm vì mình tự do rồi mà. Ra ngoài khỏi gia đình, được làm bất cứ điều gì. Và tôi bắt đầu 1 cuộc sống xa gia đình. Mọi điều đều mới mẻ. Tôi nghĩ rằng như bao bạn sinh viên năm nhất khác. Đậu đại học rồi mà. Lo nghĩ gì…
Sau 1 năm lăn lộn với đủ mọi cảm xúc của 1 đứa trẻ con ở nơi xa nhà. Tôi học được thêm nhiều điều lắm. Chỉ có rằng 1 điều là tôi cứ mải miết để mất phương hướng, và khi tôi viết dòng này cũng chính là lúc tôi đang rất rất hoang mang. Tôi có nên bắt đầu lại từ đầu không? Tôi có đang bỏ phí 2 năm học vào 1 cái mình không có đam mê không? Hàng ngày lên lớp không ngủ thì tôi cũng không đi học. Tôi chán ghét sự gò bó của các môn học. Tôi không có quá nhiều bạn bè đại học. Tôi không có động lực đến lớp. Tôi chán nản mọi thứ đang diễn ra trong tôi? TÔI MUỐN DỪNG LẠI VÀ BẮT ĐẦU LÀM LẠI THỨ MỚI MẺ HƠN ! Và có phải tôi đang tự ngụy biện cho sự lười biếng của mình không?

Có phải khi đọc đến đây bạn thấy tôi là 1 đứa thật bại nhiều, chỉ biết than vãn thôi đúng không?

Tôi tự tin để tôi nói rằng 20 tuổi, tôi hơn một chút với bạn bè về những trải nghiệm trong cuộc sống rất nhiều. Khi tôi viết những dòng này, tôi đã trưởng thành hơn.

Khác với khá nhiều bạn bè, hình ảnh 1 đứa sinh viên năng động, tôi tham gia hết hoạt động này đến Câu lạc bộ khác. Qua thời gian cấp 3 và hơn 1 năm làm công tác Đoàn-Hội ở trường đại học tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm quản lí và tổ chức. Tham gia câu lạc bộ từ thiện cũng hơn 1 năm. Tôi luôn cảm nhận được tôi làm những công việc này vì đam mê chứ không phải là vì tôi thích. Những mối quan hệ bên ngoài, những việc công tác xã hội để tôi trở thành 1 con người năng động hơn và có thể làm bất cứ chuyện gì. Tôi cũng xin được làm thêm tại công ty BCA Connect. Nơi những cái lần đầu được học, những sự tư duy mới và bổ ích hơn rất nhiều những điều trước kia học được. Và có thêm được những kinh nghiệm làm việc cũng như cuộc sống hơn.
Nhưng rồi tôi lại tiếp tục mất – phương – hướng… Cái vòng này nó cứ kéo dài mãi.
Tôi đã viết những dòng này cũng khá lâu rồi. Hôm nay tôi lại sờ bàn phím và tiếp tục gõ “hành trình” suy nghĩ dài ngày này qua ngày khác…

Gần 1 tháng trời nghỉ tết. Chưa bao giờ cảm thấy nhiều chuyện suy nghĩ mệt đến như vậy. Tôi sợ Sài Gòn. Tôi chỉ muốn nằm ở nhà, muốn được mẹ mắng vào mỗi buổi sáng vì không chịu dậy sớm. Nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục phải đi. Và qua bao nhiêu chuyện, bao suy nghĩ, bao lời khuyên cũng không thể làm việc gì khác ngoài việc HỌC mặc dù những thứ tôi đang học nó thật khô khan. Nhưng nếu tôi nghỉ thì tôi làm gì đây? Tôi có thể có 1 công việc tốt mà không hoàn thành việc học đại học hay không? Tôi có thể thi đậu đại học lần nữa không? Tôi học trường đại học khác rồi lại có một ngày sau đó tôi lại viết ra những dòng như trên hay không?

Có những khi bạn luôn cứ loay hoay tìm kiếm 1 thứ gì đó gọi là ĐAM MÊ thực sự. Một thứ gọi là ỔN ĐỊNH. Nhưng tự nhìn lại bản thân đang sẵn có những thứ rất ổn định thì không chịu làm nó thật tốt rồi sẽ biến thành đam mê mà thôi. Chắc tôi đang hiểu ra điều này cũng muộn thật. Nhưng với một người luôn muốn hướng về phía trước như tôi thì có lẽ những suy nghĩ này sẽ là một bài học rất đắt giá. Hãy làm thật tốt những thứ ở hiện tại trước khi bạn làm việc tương lai! THINK BIG DO SMALL !
Không biết rằng khi tiếp tục viết những dòng này tôi đã thật sự làm tốt hay chưa? Nhưng tuổi trẻ mà cứ phải vấp ngã thật nhiều. Và sai lầm nhất chính là lặp lại câu “tuổi trẻ mà”. Bạn hiểu chứ?

Tôi tin chắc rằng tôi sẽ luôn viết tiếp về những thay đổi của mình. Và chắc chắn rằng rồi có 1 ngày tôi nhìn lại thì dòng chữ này cũng chính là lúc đang luẩn quẩn suy nghĩ. Hi vọng sẽ có thể mỉm cười vì vòng luẩn quẩn này chứ không phải là thốt ra rằng “Giá như…”




____Bạn thấy câu chuyện trên quen không?___


Tôi thấy mình, tôi thấy bạn trong câu chuyện đấy. Mãi tôi mới hiểu được tìm kiếm đam mê , tìm kiếm sự phương hướng cho cuộc đời là một hành trình dài. Và hành trình này tốn thời gian, sức lực, suy ngẫm, trải nghiệm, hiểu biết, can đảm, và trách nhiệm. Hành trình này này thường bắt đầu bằng những câu hỏi về bản thân như là mình có khả năng gì, có sở thích gì, sau đó là về nghề nghiệp rồi những sự thành công, sự vấp ngã của cuộc đời. Hành trình này bắt đầu từ những câu hỏi, và kết thúc với những quyết định dựa trên thông tin đã tìm hiểu được của mỗi người.

Và nó luôn trải qua các bước sau:

NGHĨ – CHỌN – LÀM – LÀM SAI- LÀM LẠI – CHỌN LẠI – VÀ LÀM LẠI – VÀ ……RỒI CÀNG NGÀY NHƯ VẬY SẼ CÀNG TIẾN GẦN HƠN ĐẾN BÊN TRONG CỦA CHÍNH MÌNH.

Và cuối cùng thì chúng ta là những người phải sống cuộc đời của chính mình, còn cha mẹ, bạn bè dù muốn dù không chỉ có thể nhìn chúng ta từ bên lề cuộc sống. Hãy chọn những cuộc chiến để đấu tranh thay vì đòi hỏi ngày nào đó tỉnh dậy đam mê gõ cửa….

__

24/02/2016

#QuangHuy #đôidòngtâmsự

To be continue…

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *