Hồi 1 tuổi, ta nghĩ rằng cố chạm tay đến mọi thứ là một ý tưởng thật ngầu. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, mọi thứ sẽ thật tuyệt.
Khi 2 tuổi, ta bắt đầu học nói. Ta cố nói thật lòng hết mức có thể. Khi muốn mẹ, ta gọi “Meeẹ!”, khi muốn ba, ta gọi “Baaa!”.
Khi ta bước sang tuổi thứ 3, ta la lên mình muốn ăn ngũ cốc trong chiếc hộp màu đỏ tại cửa hàng tạp hóa. Ta chẳng thèm để tâm mọi người xung quanh sẽ nghĩ cái gì.
Khi ta bước sang tuổi thứ 4, ta tự tay xây nên căn nhà Lego (hay Barbie) xịn nhất trên thế giới. Ta là fan bự nhất của chính bản thân mình.
Khi bước sang tuổi thứ 5, ta bị té xe đạp khi tập chạy. Nhưng rồi ta cố đứng lên và bắt đầu lại. Ta cười thẳng vào thất bại của mình.
Khi bước sang tuổi thứ 6, ta bắt đầu hiểu được mối quan hệ phức tạp của con người. Kiếm bạn trong lớp 1 bắt đầu khó khăn hơn.
Khi bước sang tuổi thứ 7, ta bắt đầu có thính. Có thể ta đã từng nói chuyện một mình với cô nàng hay cậu chàng trong giờ ra chơi. Một cảm giác thoải mái ngờ ngợ. Các mối quan hệ giờ trở nên phức tạp hơn nữa.
Khi 8 tuổi, ta được bảo là phải đạt kết quả tốt trong bài kiểm tra tiếp theo, bằng không sau này “sẽ đi đổ rác hay đi bán vé số”. Và ta thật sự tin như thế.
……
Khám phá Vàm Sát 

Nhưng rồi khi bước sang tuổi 15, ta bắt đầu biết rằng thế giới này vốn dĩ không công bằng. Anh ấy/ cô ấy không thèm đáp lại tình cảm của ta. Thầy cô thì chẳng biết quan tâm gì. Ba mẹ lại chẳng hiểu cái gì hết. Tại sao ai cũng muốn ta làm thứ mà ta không thích chứ?
Khi bước sang tuổi 16, ta nhận ra mọi thứ đều phải tốn tiền mua và không có bữa ăn nào là miễn phí. Sau này ta sẽ làm gì để kiếm nhiều tiền đây?
Khi bước sang tuổi 17, ta khao khát khám phá mình sẽ phù hợp với lĩnh vực gì. Bác sĩ? Kĩ sư? Doanh nhân? Giáo viên? Ta sẽ làm gì đây?
Khi tròn 18 tuổi, ta hiểu rằng chẳng hề có lĩnh vực nào phù hợp thật sự cả, và rồi ta cũng phải chọn một cái thôi. Và đó là điểm khởi đầu của những thời ca thán về sau…
……
Giờ thì hãy nhìn lại danh sách trên. Xem kĩ một lần nữa và ta sẽ thấy: Ta đã biết tất cả những thứ ta cần về cuộc sống từ khi 5 tuổi.
Hãy tưởng tượng nếu thời gian dừng lại và ta cứ sống mãi ở thời điếm đó. Không phải về mặt kiến thức, mà là thái độ và cách ta nhìn nhận về cuộc sống khi ấy…
… tất cả vẫn đúng.
Thật ra, đó là thứ duy nhất đúng. Hãy nhìn vào những khó khăn trong cuộc sống khi đã thành người lớn: tiền tài, danh vọng, ý nghĩa, tự do, hạnh phúc.
Cách duy nhất để tìm chúng là trải qua cuộc sống …
… với trí tưởng tượng vô hạn và sự lạc quan rằng những tầm nhìn đó rồi sẽ trở thành hiện thực.
… thành thật hết mức mà ta có thể, với chính mình và mọi người.
… mà không quan tâm dù chỉ một giây những gì người khác nghĩ về mình.
… là fan bự nhất và luôn tin tưởng vào bản thân mình.
… bỏ qua thất bại, dù cho nó có xảy ra bao nhiêu lần đi nữa.
Ta đã làm tất cả những thứ này rồi. Lâu thật lâu hồi trước.
Điều mà không một ai nói cho ta biết về cuộc sống khi lớn chính là ta phải quên đi mọi thứ trong suốt chặng đường, trở về hồi ta mới 5 tuổi.
Đi bộ 100km / 30h từ Landmark 81 đến Oceanami Resort cùng chú Dean Nguyen

Cho đến khi ta có thể nhìn thế giới như thế một lần nữa. Cho đến khi ta nhận ra vốn dĩ ta đã đúng suốt một thời gian dài. Để có thể tiến về phía trước, ta phải đi về phía sau.
Và có rất nhiều thứ đang chờ ta quên…

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *