“Mày có thấy mày trong đó không?” – Thằng bạn nó bất chợt nhắn tin hỏi.
Ừm… Tôi lại ấp ủ và cất giấu cái cảm xúc này sau đống công việc bộn bề quá lâu rồi…

Lại có những đêm ngồi cùng học, cùng làm việc với những người bạn, những người đồng đội. Bất chợt bài hát nó lại vang lên. Lại có một khoảng lặng nó kéo về! Em có khỏe không nhỉ? Lại bắt đầu bằng những dòng chữ tôi đã từng viết ra….
Tôi có một người em trai, và nó không mắn như những người em trai khác… Em tôi chưa từng một lần có thể cầm quyển sách để đọc như bao người. Nhưng nét chữ nguyệch ngoạc, nét con số chẳng tròn trĩnh được viết dở dang ở những góc tường, ở những nơi cuốn tập bài của tôi. Và đó là những khi tôi đã rất nổi giận. Những khi chưa đủ chính chắn để biết cầm tay em viết nên những nét chữ, viết nên những ước mơ.
Nó có một thế giới đẹp lắm, mọi thứ đều giản đơn và tình yêu thương. Nó thương những đứa con nít, muốn được ôm, muốn được vui đùa cùng chúng nó. Nó thương bà của nó, hay đấm lưng để rồi bà phải quát vì đấm lưng đau quá. Nó sợ ba mắng mẹ vì những lần mẹ giấu đồ của ba và rồi lại nổi giận quát mẹ ầm ĩ. Nó thương ba phải đi cắt cỏ mệt nên sáng nào cũng lăng xăng mặc đồ đi ủng để xuống vườn cùng ba. Nó thương anh trai nó, nó nhớ chia phần khi có người nào đó cho nó một thứ gì đó… Và trong nó chỉ có gia đình, có tình yêu thương và những sự đam mê riêng của nó.
Nó thích đá bóng, nó có thể nhớ tên nhớ mặt hết tất cả những cầu thủ mà nó yêu thích. Nó có thể dang nắng giữa trưa để đá bóng lòng vòng quanh sân. Nó có thể đứng nhìn anh nó đá bóng và thằng anh của nó thì cứ bắt nó đi nhặt bóng giùm… Và anh nó thì chưa bao giờ mua cho nó được một trái bóng.
Khi anh nó là một đứa trẻ, thì chẳng hề biết dành tình cảm để quan tâm chăm sóc em. Khi anh nó bắt đầu biết tình cảm gia đình là một điều thiêng liêng nhất thì anh nó lại chẳng còn thời gian để có thể ở bên chăm sóc nữa. Anh nó vẫn là một đứa quá vô tâm mà phải không?
Hàng ngày mẹ gọi điện, khi nào cũng nghe vang tiếng “anh Huy, anh Huy”. Nhưng tôi lại chưa một lần hỏi mẹ “Em có khỏe không mẹ?”. Chẳng một lần bảo rằng cho con gặp em đi mẹ! 

Khi mà cuộc sống lớn khôn không hề như mộng ước, thì con người ta chạy theo cuộc sống, chạy theo danh vọng, chạy vì mọi người luôn chạy mà chẳng bao giờ biết trân trọng những thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình!
Nhưng cũng chẳng ai biết rằng có những phút giây tôi cứ đứng chôn chân, lặng mình trên cái xích đu, cứ tự hỏi mình “Em rồi sẽ ra sao? Tôi sẽ làm được điều gì đây?” Và rồi cứ thế cứ thế! Chỉ những khi tôi quá mệt mỏi với cuộc sống thì mới nhớ về những nơi thân thuộc nhất ngay như lúc này. Vẫn câu hỏi cũ. Vẫn những điều tôi chưa hề làm được!
Tôi cố gắng thật nhiều để đưa mọi thứ vào quỹ đạo quay của cuộc sống. Nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để nói rằng: “Đã có anh hai”
Là những cảm xúc thật lòng nhất, là những khi vừa ngồi gõ bàn phím vừa rơi nước mắt…
1:14 – 24/11/2016


Quang Huy

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *