“Đợi mẹ che ô cho con qua đường này…”
Đang loay hoay để qua bên kia đường thì tôi chợt giật mình ngơ ngác khi có một bà cụ cầm cái ô ra che nắng cho mình. Vẫn đang lơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì hết, lại có chút sợ sợ trong người thì bà cụ ấy nói tiếp:”Trời nắng lắm đó, sao con lại đứng giữa nắng vậy chứ?” 
Dường như hiểu ra chuyện gì nên tôi chỉ dám nói nhẹ: “Bà ơi, bà nhìn nhầm người rồi ạ!”. Thoáng chốc, mắt bà cụ lại nhìn xuống đượm buồn. “Ngày nào tôi cũng đi vòng vòng để đợi con tôi ra mà lại chẳng thấy đâu cả”. Chỉ biết im lặng mà chẳng biết phải nói làm sao cả. Bà lại kể tiếp:”Hồi đó đứa con trai của tôi đang đợi mẹ nó dắt qua đường thế đó. Vậy mà khi đấy tôi lại không để coi kĩ để rồi nó chạy ra khi cái xe vừa qua. Và rồi thì tôi chẳng còn thấy nó cười mỗi ngày nữa” 

Nói đến đây thì bà cụ lại rơi nước mắt trên khuôn mặt móm mém. Rồi bà lại cười, lại nói, lại đứng che ô. Có người đàn ông kéo tay bà vô cửa nhà rồi quát nhẹ bà: “Mẹ cứ hôm nào cũng ra nắng đứng rồi suốt ngày làm phiền người ta thôi”…
Kết quả hình ảnh cho mẹ già
Tôi lẳng lặng bước thật nhanh hơn và đầu óc thì chậm đi mất vài nhịp. Câu chuyện mà mình vừa chứng kiến nó giống như trong mấy bộ phim hay truyện mà đã xem ở đâu rồi ý nhỉ? Ấy thế mà giữa cái nắng Sài Gòn này lại được nghe câu chuyện ấy. Tình gia đình, tình mẫu tử thật thiêng liêng quá. Khi chứng kiến cảnh mất đi của người thân, con người ta trở nên vô thức từ lúc nào không hay biết. Tôi cũng chẳng biết đứa con của bà ấy bao nhiêu tuổi, cũng chẳng biết bà ấy đã đứng che ô như vậy bao nhiêu năm. Nhưng đối diện với gương mặt móm mém với đôi mắt long lanh đó khi bà nói “Tôi chẳng còn thấy nó cười mỗi ngày nữa” thì tôi biết rằng đó là những năm tháng và nỗi đau quá lớn đối với người phụ nữ ấy! 
Cái hình ảnh, và cái lúc giật mình ngơ ngác cứ quay vòng vòng trong đầu tôi cả ngày. Và nó cứ thôi thúc tôi phải viết ra những điều gì đó. Tôi cũng chẳng thể biết diễn tả như thế nào cái cảm xúc đấy. 
Với tôi, một đứa con trai gần 22 tuổi rồi, vậy mà tôi vẫn chưa thật sự lần nào dám thể hiện những tình cảm với bà, với mẹ một cách trọn vẹn nhất. 
Cuộc sống hàng ngày đôi khi làm ta vụt qua nhanh mất những thứ luôn hiện hữu đầy yêu thương bên cạnh ta. Nhưng luôn bên cạnh đó là tình yêu thương của gia đình – những tình cảm thiêng liêng nhất đó chính là động lực giúp ta có thể mạnh mẽ hơn với những thử thách mỗi ngày. 
Không biết rằng bạn đã từng bắt gặp một câu chuyện như tôi đã gặp hay chưa? Nhưng có lẽ, đối riêng với tôi, những câu chuyện hàng ngày trong cuộc sống như vậy, đó là những bài học, những cảm xúc để giúp tôi dần trưởng thành hơn và biết yêu thương hơn!
Và hôm nay thật nhiều điều cảm xúc trong từng câu chữ khi tôi kể về bà ấy 🙂
23:30 – 8/12/2016

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *